Nguyên Thạch

Mõi mòn


 
Mẹ tuôn ánh mắt trông ra.
Thằng con viễn xứ.
Hôm qua mới về.
Đường về.
Một dãi tái tê...
Đồng khô cọng rạ.
Đàn bê trơ sườn.
Rảo qua con suối bên đường.
Nhớ khi thơ dại.
Con thường tắm sông.
Sông nay.
Con đứng giữa dòng.
Nước đâu còn Nước.
Rêu phong trơ màu.
Qua khu phố nhỏ thưở nào.
Phố chung âm hưởng giọng Tàu trong phim.
Dừa khô.
Không một tiếng chim.
Bóng tà chưa khuất đã chìm bóng đêm.
 
Đón con.
Mẹ đứng trước thềm.
Dáng im như lúc êm đềm trong mơ.
Con đi mẹ ngóng con thơ.
Sức tàn mẹ gắng vật vờ đợi con.
Môi mẹ giờ chẳng còn son.
Mắt mờ má lõm trông con chín chiều.
Con đi.
Mẹ khóc thương nhiều.
Những khi sương gió tiêu điều gầy thân.
 
Mẹ đây.                                               
Con đứng thật gần.
Để mẹ ấp ủ vuốt lần đầu con.
Chiều nay sương phủ đỉnh non.
Mẹ khô nước mắt.
Chỉ còn sương rơi...
 
Đêm nay đứng giữa Đất Trời.
Mà sao thân mẹ bỗng rời tay con.
Mẹ cười gượng chút héo hon.
Ừ.
Thằng viễn xứ nay con mới về.
Mẹ mong con giữ lời thề.
Làm trai.
Vận Nước...
 
Mẹ quê viễn từ. 
 

Được bạn: HB 24.03.2007 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Mõi mòn"